Nữ Hoàng - Shan Sa (Sơn Táp) - pdf 13

Nữ hoàng, xuất bản năm 2003, dẫn người đọc đến với đất nước Trung Hoa thế kỷ thứ VII, đến với nhân vật Võ Tắc Thiên (624-705), Hoàng hậu, nữ Hoàng đế đời Đường. Rất nhiều sử gia (nhà) và nhà văn Trung Hoa vừa viết về người đàn bà khác thường này… Nhưng cuốn tiểu thuyết của Shan Sa (Sơn Táp) có lẽ là tác phẩm đầu tiên viết từ ngôi thứ nhất. Cái nhìn của người kể chuyện cùng thời là nhân vật chính vừa soi tỏ những uẩn khuất nội tâm vừa rọi sáng những ánh sáng khác lạ lên các sự kiện và con người… Một Những tuần trăng bất tận, vũ trụ mờ đục, những tiếng gầm gào, những cơn xoáy lốc, đất chấn. Hiếm có những khoảnh khắc nghỉ ngơi; trán úp vào đầu gối, cánh tay vòng quanh não, tui nghĩ, tui nghe, tui mong đừng còn tại. Nhưng sự sống đang ở đó, hạt châu trong suốt, vì tinh tú thong thả xoay quanh mình. tui mù lòa. Mắt tui đăm đăm hướng về cái thế giới khác kia, cái hiện còn khác kia nó đang mờ xóa từng ngày. Sắc màu của nó tàn lụi, hình ảnh của nó thành mơ hồ. Hãy còn nơi tui những tiếng kêu ngạc nhiên, những tiếng khóc văng vẳng. Hồi tưởng bất lực đè ép tôi, ưu sầu thiêu đốt tôi. tui là ai? tui hỏi cái Chết ngồi chồm hỗm dưới chân mình. Cái Chết làu bàu và bất trả lời. tui đang ở đâu? tui nghe thấy những tiếng cười, những giọng đang nói: “Bẩm lớn nhân, chắc chắn là con trai. Công hi sinh cựa đấy. Công hi sinh hăng quá”. Chẳng cần tui sẽ là ai. tui vừa chán ngán sự mênh mang này rồi. tui vừa chán ngán hy vọng, chờ đời, là mình, trung tâm của thế giới. Tiếng gió lao xao khiến tui nguôi dịu. tui lắng nghe mưa tuôn ròng ròng. Trong bầu trời của tui nơi vầng dương bất bao giờ mọc, tui nghe thấy một bé gái hát. Giọng dịu dàng và ngây thơ của bé ru tôi. Chị tôi, tui e sợ cho chị một bất hạnh lớn. Một bàn tay định vuốt ve tôi. Nhưng một bức tường ngăn cách chúng tôi. Mẹ, bóng dáng in hình trên vách của tư duy con, mẹ có biết rằng con là một cụ già buộc phải ở chốn ngục tù là da thịt mẹ? Ở đáy hồ, trong những làn nước màu nâu, tui anchorage bên nọ bên kia, tui co quắp, duỗi mình ra, xoay như chong chóng. Từng ngày từng ngày, thân hình tui phồng lên, đè nặng tôi, bóp nghẹt tôi. Những muốn mình là một mũi kim, một hạt cát, là ánh nắng chiều trong một giọt nước, tui lại thành một thịt da đang arrest nở, một núi những nếp gấp, những máu, một thủy quái. Một hơi thở nâng tui lên và đu đưa tôi. tui cáu kỉnh. tui công phẫn với chính mình, với người đàn bà là giám ngục của mình, với cái Chết bạn duy nhất của mình. Mọi người chờ đợi tôi. tui nghe thì thào rằng cậu bé sẽ được đặt tên là Chiếu (có nghĩa là Soi sáng). Tiếng lao xao soạn sửa ngăn cản tui suy ngẫm. Họ nói về quần áo, về tã lót, về lễ mừng, về các vú nuôi, béo tốt, trắng trẻo, khỏe mạnh. Họ cấm nói tên tôi, sợ ma quỷ chiếm lấy hồn vía tôi. Họ chờ đợi tui để khởi đầu tại nơi mà số mệnh họ vừa dừng lại. tui thương hại những sinh linh nhiệt tình, niềm nở, háo hức ấy. Họ còn chưa biết rằng tui sẽ phá hủy thế giới của họ để xây dựng nên thế giới của mình. Họ bất biết rằng tui sẽ mang tới sự giải thoát nhờ lửa cháy và băng giá. Một buổi tối, tui giật nảy mình. Những làn nước cuồn cuộn. Những đợt sóng cuồng bạo đập vào tôi. Thu người lại, tui đấu tranh chống nỗi sợ bằng cách tập trung vào sự thở của mình, vào cái dằng xé của cơn đau. Thủy triều dồn dập quẳng tui vào một cửa song hẹp. tui trườn giữa những lèn đá. Thân hình tui rớm máu. Da tui rách xước. Đầu tui nổ vỡ. tui siết chặt hay nắm tay để khỏi hét lên. Ai đó cầm chân tui kéo ra và phát vào mông tôi. Đầu chúc xuống phía dưới, tui òa lên tiếng khóc. Họ bọc tui vào lớp vải làm tui xây xát. tui nghe thấy giọng nói lo âu của một người đàn ông: “Trai hay gái?” Không ai trả lời. Người đàn ông giằng lấy tui và định xé chiếc tã. Tiếng rền rĩ của một người đàn bà khiến ông dừng tay: _ Lại là con gái, thưa tướng công. _ A! Ông thốt kêu lên trước khi nước mắt chứa chan.
Music ♫

Copyright: Tài liệu đại học © DMCA.com Protection Status