truyện: BÍ MẬT NGÔI NHÀ CUỐI HUYỆN - Gia Dũng - pdf 23

truyện sẽ gởi theo các chương:
ví dụ chương 1 số 1 (1.1)
chương 1 số 1 (1.2) để gởi lần lượt
BÍ MẬT NGÔI NHÀ CUỐI HUYỆN
*******
Thể loại: ma quái - TLXH - tình cảm

Chương 1: 1 (1.1)
CHƯƠNG I

1 - Đặc vụ vào cuộc

Chiều tại huyện Kiên Thành, thuộc tỉnh Long Hà đến rất nhanh. Không khí hối hả của ban trưa dường như nhanh chóng chuyển sang trạng thái mờ mịt của vùng quê mới chuyển lên thị trấn. Những con đường đất đang nửa chuyển mình thành những đường trải bê tông, bụi bay mù mịt vì người ta còn chưa kịp trả thành xong. Đâu đó vẫn xuất hiện vài chỗ thi công dở dang đống cát và xà bần, một vài đoạn cống nằm ụ trên đường chắn lối qua lại như những đoạn hào bê tông thời (gian) chiến sự.

Gần cả ngày trời vượt một quãng đường non nửa đến gần ba trăm năm mươi cây số, bóng một chiếc môtô đen loáng vút từ xa chạy đến, nó giảm tốc độ và đi vào khu thị trấn, tiếng động cơ rền vang mạnh mẽ nhưng không ồn do loại này có thiết kế hai ống khói giảm thanh, nhìn từ xa trông nao nao tương tự một chiếc Harley, nhìn gần nó thu gọn và rắn chắc kiểu một chiếc xe thể thao, tóm lại nó không tương tự một chiếc Rebel to kềnh càng mà dạng Honda đời mới tay lái thu nhỏ để người ngồi lái có thể thoái mái thẳng lưng tránh mệt mỏi trên những đoạn đường xa, mà cũng không quá to bè để ảnh hưởng đến tốc độ và khả năng đảo lượn. Đó là một chiếc môtô Honda đời mới Razor 500 cc 2 động cơ thích hợp dùng cho đường trường và cả những đoạn đường miền núi. Trên xe là một thanh niên cao to dáng người đậm vừa phải, đầu đội nón bảo hiểm che gần hết mặt, hai vai anh rộng lớn vừa lại càng gọn ghẽ và vuông vắn trong bộ jacket choàng qua người. Quần jean và giày bốt đúng kiểu, tay xỏ găng tay da đen, đằng sau có một đôi thùng nhỏ bắt vào yên xe, và một balô được cột chặt vào yên sau rất cân đối. Thoạt nhìn, không ai có thể không cho rằng một tay thanh niên vùng thị thành đang làm một chuyến du lịch liên tỉnh.

Dừng lại trên đường, ghé vào quán nước, Long đang muốn dò thêm thông tin về một trường hợp lạ lùng gần đây được bàn tán. Chọn một quán cóc ven đường, quan sát đầu tiên, nó là nơi mở đầu một ngõ khá rộng lớn nhưng lại ngoằn ngoèo chia rẽ nhiều khi càng đi sâu vào bên trong. Long dừng xe, vào ngồi trong quán. Long nói:

- Bác bán cho một chai nước khoáng!
Bà cụ đang loay hoay với đống trước lẻ, ngẩng đầu lên nhìn Long và theo thói quen cụ đáp lại.
- Vâng, mời anh ngồi!
Ngồi nghỉ trong chốc lát, anh nhận chai nước từ tay bà cụ. Ngồi mở nắp và châm điếu thuốc, anh bắt đầu trầm ngâm. Tuy phần nội dung anh vừa nắm bắt qua báo cáo của Phòng điều tra, nhưng trước một con đường khá rộng lớn tại một vùng quê mới chuyển mình lên thị trấn như vầy, anh vẫn cảm giác bỡ ngỡ.

Lát sau, anh bèn bắt chuyện với bà cụ bán nước.
- Thưa cụ, quanh khu này có nhà nào cho thuê hay không ạ?

Bà cụ đang rầm rì mải chuyện vặt, chợt dừng lại, hai con mắt bà nhìn ra phía hướng rẽ vào phố, vẻ mặt thoáng suy nghĩ.

- Ở đây nhà cho thuê thì nhiều.

Tìm cách lái vào câu chuyện, Long vẫn tìm ra lý do cho phần tiếp theo:

- Cháu có mấy đứa em họ lên thị trấn học, muốn tìm nhà nào yên tĩnh rộng lớn rãi để thuê, để bọn nó ổn định chỗ ăn ở
- Ah, nhân tiện cụ là người dân ở đây, cụ biết chỉ giúp xem có chỗ nào tiện, rộng lớn rãi lại yên tĩnh …
- Chà, chú không biết, thị trấn này rộng lớn lớn, nhưng phần lại vắng người đi lại, nhà cửa xây lại không san sát nhau, có khi cách cả một khoảng đất rộng lớn mới đến nhà kia, nên nhà thuê nào cũng khá rộng lớn – Bà cụ trả lời rành rọt.

Không thể tìm được lý do nào sát hơn cho mảng điều tra của mình, anh mạnh dạn mở ra một hướng khai thác mới.
- Thế cuối phố này có nhà nào cho thuê không ạ, dù gì về cuối thị trấn cũng yên tĩnh và rộng lớn hơn.
Bà cụ cũng khẽ giật mình, vừa suy nghĩ, nhưng có phần lảng tránh câu trả lời, bà lại ngẩng đầu lên nhìn về hướng đó suy nghĩ rồi trả lời.
- tui có nghe nói xa trong đấy có cho thuê …. À, nhưng tui không rõ chú vào hỏi thêm.

Bà cụ lại vội cúi đầu và tập trung vào ấm nước và ly chén.

Nhận thấy khó khăn trong chuyện dò hỏi, ngày đầu tiếp cận khu vực của Long chưa mấy sáng sủa. Anh ngồi ít lâu rồi trả tiền. Lên xe, trở ra về trung tâm.

Đằng sau lưng, xa về phía cuối thị trấn, ngày hôm đó nhiều tảng mây xám đan xen để ló ra ánh mặt trời yếu ớt lúc hoàng hôn.

***

Là cảnh sát điều tra của tỉnh Phúc An, vừa từng phá án nhiều vụ án ly kỳ ở độ tuổi còn khá trẻ, Hoàng Long – nhân viên trẻ của Đội điều tra sớm “nổi” trong đội ngũ cán bộ điều tra nhiều tuổi đời, anh vừa được thăng bậc để từ một trinh sát trẻ thành đặc vụ. Nhân công chuyện đang trống tại Sở, anh nhận được tin báo của đơn vị điều tra bên tỉnh bạn về một hiện tượng kỳ lạ của một khu nhà tại tỉnh bạn. Đúng lúc khi nhận nhiệm vụ mới, anh vừa bước vào độ tuổi 29 gần 30, đẹp trai phong trần, bản tính hào hiệp, và thêm một ưu ái trong đơn vị là chưa có gia đình.

Do tình thế khách quan trong công tác điều tra, anh thuộc sở cảnh sát tỉnh bạn của tỉnh Long Hà được chỉ định vào nhiệm vụ điều tra cho tỉnh bạn, nhưng điều đáng ngạc nhiên là các cán bộ tại sở cảnh sát tỉnh Long Hà không bắt tay vào điều tra mà vẫn để ngỏ vụ chuyện trong vài năm trở lại đây.

Sự thật lại càng lẩn khuất, khi chính người dân ở thị trấn đấy lại không mấy quan tâm và bàn tán ra ngoài. Tình cờ có vài người từng ở tỉnh Long Hà sang tỉnh khác làm chuyện công tác, rồi thì những câu chuyện nói bên lề, đồn đại cũng một ngày kia đến tai các trinh sát. Sau vài tháng trời, sở cảnh sát tỉnh Phúc An bắt tay vào lập hồ sơ thảo về sự chuyện đang đồn đại đó.

Hồi lại năm năm trước, tại vùng Kiên Thành, khi chưa lên thành thị trấn. Khu nhà cuối phố là gia đình của Ông Trương Thế Tuyệt, và Bà Dương Mộng Hà. Gia đình trước đây ở vùng khác đến mua đất làm ăn sinh sống. Dạo ấy, gia đình ông Tuyệt cú cú bà Hà còn gian khó, họ chỉ cất được mái nhà cói trên thửa đất rộng lớn gần 3000 m2, đất thì rộng lớn nhưng căn nhà tranh của họ chỉ nằm gọn ghẽ phía sau, choán diện tích khoảng 200 m2.

Lần lượt những đứa con ông Tuyệt cú cú bà Hà ra đời. Ông bà có bốn người con, ba trai và một cô gái út tên Mộng Đào. Những người con trai và cô út lớn lên, gia đình họ như bao nhà khác trong thị trấn. Ông bà trước làm nghề nông từ ba đời, sau khi thành gia thất được hai bên họ làm ra (tạo) điều kiện cho đất dựng nhà. Nay ông bà chuyển sang làm nghề làm đồ đất và đất nung tại nhà. Các con trai lớn dần đến độ tuổi hai mươi lăm, còn cô út lúc này vừa là thiếu nữ mười tám. Tuy sinh ra ở vùng quê, nhưng cô là một thiếu nữ đẹp khác thường với hình dáng thanh thoát thu hút. Với khuôn mặt trầm tư nhưng vẻ mặt cô mang một nỗi trắc ẩn. Có nhiều người đồn, cô út sinh ra vào một đêm mưa gió, đêm tối trước khi hạ sinh, trời mưa gió lớn đường đi ngập nước, cũng vùng này nửa đồng bằng nửa trung du cách đây hơn hai chục năm nơi đây càng vắng người. Nhà cửa thưa thớt, có khi xây cách nhau cả hai ba cây số. Điện về làng chỉ tập trung chỗ đình làng, bỏ lại toàn khu này chìm trong bóng đêm và ánh đèn dầu của người dân ở đây heo hắt. Đêm đó do trở dạ quá nhanh, bà mẹ không kịp được chuyển ra xã ngoài để sinh nở. Cô Mộng Đào chào đời trong trả cảnh thừa sống thiếu chết gian nan khốn cùng khó – do tình thế tại nhà vắng vẻ thiếu đủ thứ phương tiện và người trợ giúp, thêm vào trời giông to gió lớn như muốn tranh giành sự sống của sinh linh yếu ớt sắp chào đời. Cô Đào sinh ra đúng sau nửa đêm.

Sau này, khi xem lịch và đi đăng ký khai sinh cho cô Đào, bà Hà có nghe thầy nói ngày đó xấu ngày và sinh ra đúng vào giờ rất xấu. Dù sao ở tuổi còn trẻ, bà Hà cũng cho đó là chuyện giải đoán và không mấy bận tâm nghĩ cũng tội cho đứa con gái phải sinh vào ngày không đẹp. Nghĩ cũng lành ít dữ nhiều, lời đồn đại nói qua như cơn gió thoảng, nhưng không phải vô duyên cớ mà những người già hay nói lại, nên bà chỉ viết năm sinh cô Đào và tên Trương Mộng Đào vào giấy khai sinh, coicoi nhưchuyện bà muốn dần dần quên đi.

Cô Đào lớn lên ít giao du bạn bè, chỉ ở quanh nhà dọn dẹp và phụ cha mẹ và anh em. Thời sau khi sinh các con, ông Tuyệt cú cú bà Hà chuyển dần sang nghề buôn đồ đất nung và bắt đầu làm ăn có của ăn của để. Tuy ít giao du, và không được đến trường lớp học đến hết, nên chỉ sau bậc trung học, cô bé vừa nghỉ học và từ đó ở nhà giúp cha mẹ. Càng vậy, người ta càng ít thấy bóng dáng cô Đào.

Thấm thoát vài năm sau khi cô Đào vừa sang tuổi hai mươi, lúc này Đào vừa trở thành một cô gái khác hẳn, dáng người thanh cao và đậm, ẩn chứa một sức thu hút. Không ít người đi xa làng làm ăn trở về không còn thể ngờ nổi nhà ông Tuyệt cú cú bà Hà lại có cô con gái thu hút lạ kỳ. Người quanh thị trấn đồn nhau trong những buổi nói chuyện tán non tán vượn, không ai có thể làm ngơ trước khuôn mặt trái đào và ánh mắt sâu thẳm của cô, nó hiện lên một nỗi trầm tư khó tả cùng ánh nhìn ma lực và cử chỉ e ấp như có lời. Từ dáng đi, dáng đứng, khi cô một mình trầm tư, khi vui buồn như hiện thân của một con người khác hẳn với tập tục nhà nông. Từ lúc sinh ra cô vừa mang trong mình một tố chất kết hợp giữa trần thế và một thế giới khác …

Cô Đào ngày càng đẹp ra, tưởng chừng như không gì cản nổi sức thu hút mỗi ngày thêm mạnh mẽ nơi cô. Không ít trai làng chòm xóm thầm trông ngó bóng dáng cô Đào ra vào hằng ngày. Dù ít đi xa khỏi làng, cô Đào vẫn luôn được tất cả người chú tâm, nếu ai từng một lần gặp hay nhìn thoáng thấy cô. Mái tóc dài lõa xõa che ngang khuôn mặt và phủ ngang tấm thân đầy đặn ngọc ngà. Dù thả tự nhiên hay xốc bay theo gió, nó luôn làm ra (tạo) ra sự kết hợp tuyệt cú cú vời bí ẩn thu hút của một người con gái đẹp. Thêm vào đó, cô lại rất ít nói, giọng nói trong trẻo nhưng không mang những tiếng nặng nề của tiếng bản làng. Nó lơ lớ khi ngân cao khi trầm như của một tiếng nói khác.

Nhiều đêm, vừa từng có một số người rình mò ngoài bờ rào nhà ông Tuyệt cú cú bà Hà chỉ để trộm nhìn bóng dáng ra vào nhà của cô Đào. Bằng chứng là buổi sáng hôm sau, ông Tuyệt cú cú bà Mỹ luôn phát hiện những chỗ bị bứt cây lá, nơi hàng rào bị đu oằn ẹo sang một bên. Những kẻ nhìn trộm cô Đào không ngại ngùng đeo bám trên bờ rào hàng giờ chỉ để quan sát cô khi ra khi vào, khi lấy nước giặt quần áo bên giếng dưới ánh trăng. Nhìn cô xõa mái tóc, chải, gội và hong khô … và khi cô buông tóc trước ngực áo khi tắm giặt, làn da và màu áo trắng lấm tấm ướt ôm sát người quyện vào nhau làm ra (tạo) thành một mảng màu sống động tràn trề biểu cảm; những lúc tự nhiên như vậy, quang cảnh và người con gái khi đứng ngồi làm ra (tạo) ra một sự thưởng ngoạn kỳ thú của trần gian. Còn bên nhà trong, ông bà và các con trai lớn vẫn chăm chỉ với công chuyện thu xếp chất dỡ các thứ đồ đất, đếm đếm tính toán …

Khi lưới điện được kéo đến tận qua khu đất nhà ông, tất cả thứ cũng bớt lại, vì vừa có ánh đèn chiếu sáng, cổng ngoài có khi thắp một ngọn đèn nhỏ, và thế là chỗ ẩn nấp tuyệt cú cú vời để từ đó người ta nhìn cô Đào rõ nhất cũng không còn được an toàn. Tuy nhiên, không phải lúc nào nhà ông bà cũng thắp điện buổi đêm, phần vì đất quanh nhà ông quá rộng, không thể lắp đủ đèn điện chiếu sáng, phần vì ông bà cũng chẳng bận tâm thắp đèn đêm, tiết kiệm điện cũng là một lý do trong đó.

Phía sau khoảng đất nhà cô là một triền đồi núi cao, xanh đen thẳm từ màu xanh của lá cây, dù chưa có đường lên núi, nhưng tình cờ hướng ngay sau nhà cô nếu mở cửa phía sau có thể nhìn thấy một đường mòn nhỏ dẫn lên núi. Theo hướng nước chảy rỉ xuống lâu ngày xuống vừa tạo ra một lối mòn ngoằn ngoèo lên núi.

Phòng riêng của cô Đào mở cửa sổ nhìn ra sau sẽ thấy lối mòn đó, khi trời có gió, từng cơn gió vẫn rít nhẹ qua tán lá cây từ cao trên núi hướng vào tậnphòng chốngcô Đào. Thuở nhỏ, mỗi khi cha mẹ cùng các anh trai lớn bận đi ra ngoài giao hàng. Cô Đào còn nhỏ được dặn chỉ ở trong nhà không giao du bên ngoài, và không mở cửa khi có người nào đến gọi. Cănphòng chốngvà cửa sổ là một chốn bầu bạn của cô. Vô hình trung không gian và thiên nhiên vừa mang đến vẻ kì bí hơn cho cô gái nhỏ.

Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi ông bà cho sửa chữa lại căn nhà ngói tranh vừa nhiều năm sinh sống. Do ông bà sau chục năm làm lụng buôn bán vừa tích trữ được ít trước của, và nay gia đình muốn xây cất lại căn nhà cho thêm khang trang.
***



Music ♫

Copyright: Tài liệu đại học © DMCA.com Protection Status