Truyện vừa: Đọa đời - pdf 47

Phần 1 Sấm sét. Mưa gió. Xô nhau dồn đuổi bóng người. Đêm cô quạnh. Cõi trần gian khắp chốn phong rêu, phủ hoang rờn xanh bạt ngàn dại cỏ. Những bóng ma chấp chới. Khoảng tối hu hu vãn cõi u linh. Gã dấp dúi, sợt sệt vấp ngã nằm gục nơi bờ suối. Nước suối đầy vết máu loang. Những khúc xương trắng lềnh bềnh trôi. Sau lưng gã, lờ lững bóng hồn lạnh lùng nhìn bất chớp mắt. Gã gầy guộc, đầm đìa mồ hôi nằm co quắp trên sàn. Trơ trọi. Quãng đất bụi bám trắng từng khoảng da thịt rám đen. Cơn mơ đến giữa trưa. Trong một ngày hiếm hoi nhàn hạ. Từ trên giường, gã lăn xuống đất tự bao giờ. Mê hoang vừa hoảng thức giấc say. Bơ phờ, buông hững ánh mắt đẫn đờ mệt mỏi, gã bật dậy ra đầu hồi dội vài gáo nước mưa. Đời lang bạt. Chồn chân tứ xứ mới tạm cư chốn này. Cô thân núp mái nhà hoang. Gã sống bằng chuyện bán lấy chút sức lực cuối cùng. Không bán thì nỗi sợ sệt cũng mang đi. Bao nhiêu cường tráng giờ vừa tóp teo. Mới ngoài ba mươi, gã dặt dẹo sống lầm lũi như con thú hoang lủi thủi cõi người. Cõi người đang cố xua đuổi gã vào đất ngục tối tăm. Trần gian cũng là đất ngục. Tầng thứ mười. Nơi cái xấu, cái tốt trộn lẫn vào nhau thành bát canh hổ lốn mà gã đang soàn soạp húp. Người đàn bà góa chồng mướn gã lợp lại mái nhà trước mùa đông. Bát canh có vài miếng mướp non cuối mùa. Ấy vậy mà gã húp như ma đói. Và gã thấy ngon. Ngon trong tâm trí, nơi một nhễ nhại trưa hè, mẹ gã đang ngồi quạt cho gã ăn. Người đàn bà thương hại. Thị ngồi cùng mâm nhưng chỉ nhìn. Bắt chuyện câu bâng quơ: - Thế chú người ở đâu? Sao lại lang bạt đến xứ này? Gia đình có còn ai không? Gã ngưng húp, ánh mắt xa xăm. Quãng đời xấu đẹp lẳng lặng hiện về. Không đáp. Gã trào ứa những lệ ngấn ướt trong mắt buồn. Như biết mình chạm nỗi niềm riêng, người đàn bà chữa thẹn nhắc nhở câu lạc đề: - Thôi! Chú ăn tiếp đi rồi còn hộ tôi. Gắng ngày một, ngày hai cho nó xong. Lấn khứa mãi rồi mưa gió, mẹ con tui khổ lắm. Nghe thấy vậy, gã gục đầu ăn tiếp. Xơi trọn cả những vầng cháy cứng cong queo vứt ở vung xoong. Thị nhìn gã mà thương hại thầm. Chẹp miệng kiếp người. Số hẩm hiu. Trời nhá nhem, nhận lại mấy câu khất tạm trước công, vắt áo lên vai, gã thất thểu về. Đã no nê, tí nữa qua cầu, nhảy ùm xuống sông gột mồ hôi, bụi bặm rồi về nhà đánh một giấc tới sáng. Đêm buông. Không ánh sáng nào lọt vào tầm mắt gã. Tiết trời hãy còn khá nóng bức nên gã bất khép cửa sổ. Vài chút gió đong đưa. Cánh cửa cũ mọt thi thoảng kẽo kẹt kêu. Quãng xa, một khoảng vườn rộng lớn cây cối um tùm lặng im trong bóng đen. Gã cô đơn. Cái cô đơn nằm kế bên ôm chầm lấy gã. Đã nhiều đêm, ú uớ tỉnh mà gã tưởng mình nằm giữa chốn hoang vu. Gã bỗng thèm tiếng trẻ. Thèm một người đàn bà gối đầu lên tay gã. Để gã vuốt ve. Gã thích vuốt ve âu yếm. Rồi bỗng nhớ đến mẹ. Lủi thủi một đời. Hình ảnh mẹ đen tối ảnh trong tâm trí gã. Gã thề sẽ bất bao giờ để vợ gã phải sống cô đơn. Vậy mà bây giờ, gã bất có nổi một hồng nhan. Giấc ngủ lặng lẽ đến, kéo rèm mi nhắm nghiền trong tiếng ngáp sâu. Khuya say. Sớm nay có người gọi đi xếp lò gạch. Sau cái ể oải, gã vơ lấy cốc nước sùng sục trong mồm rồi nhỏ toẹt qua song. Lại vắt áo lên vai, gã đi ra phía cổng nơi có người mướn đang đứng đợi. Đó là một người đàn bà ngoài bốn mươi. Đôi mắt hau háu soi mói phía sau vườn. Những cây nhãn xanh tốt chưa một lần đơm quả. Dây leo chẳng chịt, u đen tối được quây kín bởi tường cao cách biệt với xung quanh. Thị rùng mình ghê rợn. Không dám nhìn, thị lướt trí tò mò trong căn nhà hoang cũ. Dừng mắt nơi cửa buồng khép hờ. Thị nhăn chán, nheo mắt cố tìm lấy một thứ gì trong đó. Gã bước đến kế bên hất hàm giục: - Đi thôi chị ơi! - Ối giời ơi! Chú làm tui hết hồn. Gã cười nhẹ: - Sao chị? Không chờ câu trả, gã cúi đầu vội vã đi. Bóng thị thất thểu vung nón theo sau. - Này! tui hỏi thật. Thế chú ở đó có thấy gì không? - Không. À! Có. - Thế chú thấy cái gì? Gã bất đáp. Bỏ mặc cái tò mò. Gã vờ vĩnh giữ bí mật (an ninh) về căn nhà. Bí mật (an ninh) để nương thân. Người đàn bà cố: - Chú sao thế? Này chú! - À! Không có gì đâu. Chắc tại...sợ... Câu nói ngắt quãng bỏ lửng đánh chấm hỏi trong đầu người đàn bà. Thị gặng: - Thế chú sợ cái gì? Nói tui nghe với. Gã bất đáp. Mặc kệ cho bà ta hỏi đến hai ba câu. Cả hai tiếp tục đi trong im lặng. Bình minh lấp ló phía đông. Nơi quãng cùng mênh mông xa tít tắp. Tiếng chim líu lo giục gọi ngày mới bắt đầu. Gà sáu tục trong sân những nhà ven đường. Lợn ầm ĩ hét đòi ăn. Những bao nhiêu đó phá tan cái sự lặng im. Hai người cứ đi. Đi trong sương.
Music ♫

Copyright: Tài liệu đại học © DMCA.com Protection Status