vấn đề không phải là một cây, mà là cả khu rừng - Pdf 11

Vấn đề không phải là một cây, mà là
cả khu rừng
Cuộc sống này là bể khổ? Ai đồng ý dơ tay lên và bước ra ngoài! Ai không đồng ý ở lại nghe nói
tiếp.
Tất cả mọi người muốn mình đúng, muốn mình được lợi, dù rằng tốt bụng nhất họ cũng sẽ bạo biện
rằng họ chỉ muốn có được những nhu cầu chính đáng, có phải thế không?
Cuộc sống vô thường, nhưng không có nghĩa là nó không có quy luật. Cứ ở đó và sống với cái “nhu
cầu chính đáng”, tùy mỗi người! Vũ trụ không cần biết điều đó, vũ trụ rất minh bạch, rất công bằng,
vì thế cái mong muốn chính đáng quá là thừa thải cho cuộc sống. Khi một con gà ấp trứng đủ số
ngày, trứng tự động nở, nó không cần phải mong ước gì cả, cũng chả phải nhu cầu chính đáng gì,
nó đơn giản làm việc của nó, thế thôi!
Quay lại việc mong muốn… Và mọi chuyện vẫn đang tồn tại, nảy sinh từ cái nhu cầu chính đáng đó.
Chúng ta đòi hỏi lợi ích, chúng ta muốn được “khỏe thân”, chúng ta muốn được vui vẻ, muốn được
hạnh phúc, muốn được giàu có, muốn tất cả mọi thứ ngon lành, chúng ta muốn những lợi ích chính
đáng… Khi có cái muốn xuất hiện, chúng ta liền dùng đến cái đầu, mục đích là để toan tính làm sao
để đạt được cái lợi ích cho bản thân, cao cả hơn là cho gia đình và người thân. Người ta sẽ moi
trong đầu họ ra, tất cả những quy luật được học, những kinh nghiệm đã rút, những bài học được
dạy, họ áp lên từng trường hợp và đem ra làm lá chắn, làm mặt nạ đối xử với cuộc sống này.
Xin lỗi, chúng ta toan tính với cuộc sống, nó sẽ đáp trả lại y chang như những vách núi trong rừng
vọng lại những âm thanh, chả có gì khác.
Cuộc sống này là thiên biến vạn hóa, là ngẫu nhiên, là độc nhất ở mỗi sự việc – mỗi cá thể. Mỗi
ngày là mỗi khác nhau, mỗi người, mỗi việc sẽ là khác nhau, sẽ không có cái gì giống nhau hay lặp
lại cả. Thế nên mọi kinh nghiệm là thứ chắc cú sẽ sai, nó như một thứ đã chết, như một cây kiếm cổ
trong thời súng ống hiện đại, nó nên làm chức năng để trưng bầy hoặc nằm im trong hộp hơn là
mang ra chém người khác.
Bỏ qua khía cạnh công việc kiếm cơm, chúng ta không cần thiết phải sử dụng đến cái kinh nghiệm
hay những thứ đã học đó để xử sự với mọi người và với cuộc sống, nó quá láo toét, nó bố láo, nó
xảo trá – xấc xược và không thật tình. Cuộc sống này cần được trang trí, trái đất này cần trồng thêm
cây, không phải để giành giật loài chim từ cây kia sang cây này, chim sẽ bay sang, hạnh phúc sẽ
đến, đó là điều tất yếu, rất tự nhiên…
Có vài bạn hỏi tôi: Nếu không có kinh nghiệm và kiến thức được học thì chúng ta sẽ làm gì?

tiêu diệt khi chúng làm sai, mà là khi quan sát thực sự, Trí Thấy – Trí Tuệ của bạn sẽ biết phải làm
gì – Trí tuệ thì không thuộc dòng suy nghĩ dựa trên kinh nghiệm của trí óc nhé…
Nghe này,
Mỗi một thứ, một người là cả sự toàn thể. Nó không bị tách rời ra! Con người A không thể gọi là A
nếu gắn cái đầu của B, tính cách của C, đôi chân của X, và đôi môi của Z được, không thể nào
được! Thế mà chúng ta lại hay ảo tưởng về 1 thứ, thuộc một đối tượng, chúng ta còn hay đòi hỏi
gắn cái mác của anh B và người anh A cho đẹp hơn nữa cơ! Mỗi sự tồn tại là cả một khu rừng với
rất nhiều cây, thế rồi chúng ta lôi ra một cây, soi mói và dùng kinh nghiệm, học thức của mình châm
chích vào nó, đánh giá nó, thậm chí là thay đổi và ao ước giùm nó – để làm gì vậy? Nó đâu có đòi?
Trong khu rừng có cây to, cây nhỏ, cây cao, cây thấp, thế thì không có bất cứ khẳng định nào đúng
hay kinh nghiệm, sự miêu tả nào có thể áp đặt, nó đặc biệt, nó là toàn thể khu rừng. Cuộc sống là
toàn thể khu rừng, mỗi người là toàn thể khu rừng, có tốt có xấu, có hay có dở, khi nào chúng ta
chấp nhận một khu rừng đẹp đẽ mà không nhìn vào một cây bị héo hay có một con sâu trên cành
thì khi đó nó sẽ trở về bản chất thật của mình trong mắt bạn. Cái việc nhìn thấy cả khu rừng này
không đơn thuần dùng bằng mắt mà có thể thấy, nó được nhìn bằng cả ánh mắt của tâm hồn, của
Trí Thấy, của tâm thức!
Một khi chúng ta sống như ông mặt trời, tỏa nắng khắp muôn nơi, không đòi hỏi, không mong chờ
gì từ trái đất, không ham muốn tương lai, không tiếc nuối quá khứ, không chê bai, không bênh vực
hành tinh khác. Mặt trời vẫn mọc lặn vào mỗi sớm tối và bao trẻ nít vẫn chơi bắn bi, thả diều, các bà
mẹ nấu buổi cơm chiều thơm phức chờ ông chồng về ăn cơm sau một ngày vào rừng lấy củi. Họ có
những câu chuyện vui kể cho nhau nghe, tiếng cười vui tỏa ra từ ngôi nhà nhỏ bé. Ánh nắng đã bắt
đầu nhạt dần trên khung cửa sổ bằng gỗ. Dạo này, trời đã bắt đầu chuyển sang đông, không khí
khá lạnh và ảm đạm, lò sưởi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng tôi nghĩ là chúng ta đã đủ ấm rồi…
-Lục Phong-


Nhờ tải bản gốc

Tài liệu, ebook tham khảo khác

Music ♫

Copyright: Tài liệu đại học © DMCA.com Protection Status