Tuyển chọn 1 số bài viết hay trên blog bài 2 - Pdf 42

Triết lý cà phê
Thức dậy buổi sớm,
thưởng thức một ly cà phê đậm đà
là một điều tuyệt vời trong cuộc sống...
Mr Lee
Ừ có lẽ vậy, khi mà cứ mỗi sáng thức dậy tôi đều lặp đi lặp lại thói quen của
mình: Ngồi nhâm nhi một ly cà phê thật đậm sau bữa ăn sáng và điều không thể
thiếu là phì phèo một điếu thuốc trên môi. Tôi vẫn luôn như vậy, cho dù chỉ là
có một mình.
Thường thì tôi thích tìm đến một quán cà phê bình dân vỉa hè, trong một không
gian tĩnh lặng, nhẹ nhàng hơn là ngồi ở những nơi đông người, ồn ào và náo
nhiệt. Tôi thích cái cảm giác như thế, một mình với ly cà phê đắng, trên môi là
điếu thuốc hút dở và tờ báo trên tay.
Một ngày tôi vớ được một quyển sách. Trong đó nói khá nhiều về cà phê, từ
cách thức pha chế, rang xay đến các nghệ thuật uống và thưởng thức, mọi thứ
đều rất chi tiết và đầy đủ. Tôi đọc nó ngấu nghiến, có điều hơi thất vọng vì nội
dung khá lủng củng và dài dòng.
Tuy thế tôi lại đúc kết được một số thứ và lấy làm thích thú với những ý nghĩa
rất đỗi ngẫu nhiên ẩn chứa đằng sau nó. Ý nghĩa của những ly cà phê hay gọi
cách khác là "Triết lý của cà phê".
Có một số nguyên tắc cơ bản về việc uống cà phê. Thứ nhất, đó là: Đừng nên
hâm nóng lại cà phê. Bởi nếu hâm lại, cà phê sẽ mất hết mùi vị và đắng. Uống
không ngon và sẽ có mùi khét.
Cuộc sống có lẽ cũng như vậy. Việc hâm nóng lại cà phê cũng như việc suy nghĩ
quá nhiều về quá khứ. Nhiều người đang sống trong hôm nay nhưng đầu óc thì
vẫn luông trông ngóng về những thứ đã qua. Họ nuối tiếc, họ nhìn mãi về một
mối tình đã xa hoặc nhớ nhung về một người nào đó mà quên mất đi rằng -
những việc đó chỉ mang lại sự buồn chán, khó chịu thậm chí gây ra sự đớn đau
cho chính họ. Quá khứ là những thứ qua rồi, đừng nên khơi nhắc lại mà hãy
sống với thực tại thì hay hơn...
Hãy bảo đảm cà phê bạn uống luôn tươi mới. Hãy uống ngay khi pha xong bởi

Từ từ uống, từ từ tìm thưởng thức và từ từ tìm hiểu một triết lý cà phê.
P.S: Tất cả cách thức pha chế cà phê phía trên đều được tham khảo từ sách. Còn
về triết lý là những gì đúc kết và trải nghiệm của bản thân. Có thể còn nhiều
thiếu sót và chưa hoàn toàn đúng. Tuy nhiên nếu nhìn nhận nó theo một hướng
tích cực thì sẽ có một ngày, bạn sẽ tìm thấy một ly cà phê thực sự cho riêng
mình...
TÔI THƯƠNG MÀ EM ĐÂU CÓ HAY
Bữa ăn trưa được chúng tôi dùng vội vã để còn về nhà trọ ngủ một giấc
ngắn, trước khi đến trường vào lúc một giờ. Tôi sợ nhất những buổi trưa mất
ngủ, rồi phải đến trường dạy liên tiếp bốn giờ.
Nắng ở đây rất gắt, thêm những ngọn gió thổi hơi nóng từ những bãi cát quanh
trường vào lớp học, khiến không khí ngột ngạt đến điên đầu. Những buổi dạy ấy
tôi đã phải châm thuốc liên tiếp và nhờ khói thuốc cay xè tôi mới chống được
cơn ngủ gục. Nhìn những chiếc miệng xinh xắn của nữ sinh cùng ngáp không
che giấu trong khi tôi ê a bình giảng thơ khẩu khí của Lê Thánh Tôn, thú thật đã
có lúc tôi muốn nộp đơn xin nghỉ dạy. Cũng may trời không nóng bức suốt niên
học. Còn có những ngày mưa, những buổi sáng lạnh giá. Cũng may những chiếc
miệng xinh xắn kia không phải chỉ biết ngáp, mà còn biết nở những nụ cuời
tuyệt đẹp và cũng may, trong chương trình, ngoài những bài thơ Vịnh Con Cóc,
Cái Chổi còn có những bài ca dao, Chinh Phụ Ngâm...
- Thôi về chứ, ngồi "thiền" à.
Tôi uống vội ngụm trà, lấy theo một cây tăm, rồi nhảy lên xe Vélo để người bạn
chở về nhà trọ.
- Chiều nay đi coi thi không?
- Có, cho quá giang với.
- Ðược rồi.
Ði xe đến gần con ngõ vào nhà trọ, tôi nói cho xuống, vì vào trong đó quay xe ra
rất khó. Con ngõ dài hơn trăm thước này đầy cát. Tôi bảo bước cho nhanh để
kiếm một giấc ngủ. Vừa đẩy cổng vào, tôi thấy một em nữ sinh đã đứng đợi tôi
dưới hiên nhà. Tôi ghét nhất phải tiếp khách vào buổi trưa, nên khi em gật đầu

bằng bột mì. Tôi nói :
- Thôi được.
Cô bé đưa tờ giấy thi, nói cám ơn, rồi chào về. Tôi nói :
- Cô về nhanh lên, không tôi bực mình phát khóc bây giờ.
Em bật cười thành tiếng, quay đi bước vội ra cổng. Tôi gọi :
- Này cô.
- Dạ?
- Cô lau nước mắt đi, kẻo ra đường người ta lại tưởng tôi vừa đánh cô.
Em lắc đầu đáp :
- Mặc kệ, ai bảo thầy làm em khóc chi.
Thật chỉ có trời mới biết tại sao con gái cứ thích khoe với người khác rằng mình
đã khóc.
Buổi chiều Trâm không coi thi, nên tan trường, tôi phải đem bài của cô bé đến
nhà nàng xin chữ ký. Ngôi nhà nằm dưới một tàng cây keo lớn rợp bóng mát.
Trâm mời tôi vào phòng khách, hỏi :
- Anh đến có chuyện gì vậy?
Sau khi nghe tôi trình bày câu chuyện, nàng nói :
- Ðối với nữ sinh anh dễ dãi như vậy tụi nó dám qua mặt lắm.
- Tôi dễ dãi với mọi người, dù có bị thiệt thòi.
- Trừ Trâm phải không? Trâm không ký vào bài thi đó.
- Ồ, đừng bắt tôi năn nỉ chớ.
- Không phải vậy, Trâm chỉ ghét con nhỏ đó, vì tại sao nó không đến nói với
Trâm.
- Cô bé nói đàn bà con gái khó thông cảm với nhau.
- Con nhỏ thật khôn, nó đã biết có chuyện gì giữa chúng ta và nó muốn lợi dụng
anh.
- Trâm đừng nghĩ vậy, đấy chỉ là một cô bé.
- Trâm không hiểu anh tin vào sự ngây thơ của nó hay chính anh ngây thơ.
Không có nó chắc anh không thèm đến đây?
- Ðến chứ, nếu được Trâm mời ăn uống.


Nhờ tải bản gốc

Tài liệu, ebook tham khảo khác

Music ♫

Copyright: Tài liệu đại học © DMCA.com Protection Status