Tiểu luận môn thương mại điện tử TÌM HIỂU VỀ TÀI SẢN ẢO - Pdf 23

ĐỀ TÀI:
TÌM HIỂU VỀ TÀI SẢN ẢO
Giáo viên: Đặng Vân Anh
Sinh viên thực hiện:
Nguyễn Thị Ly Ly
Hoàng Thị Hương
LỜI CẢM ƠN
Để hoàn thành bài tập lớn “ Tìm hiểu về tài sản ảo” của môn
Thương mại điện tử, lời đầu tiên chúng em xin gửi lời cảm ơn sâu
sắc tới cô Đặng Vân Anh, người đã dành thời gian quý báu hướng
dẫn và chỉ bảo chúng em tận tình trong suốt thời gian làm bài tập.
Chúng em xin gửi lời cảm ơn đến các thầy, các cô của khoa
Công nghệ thông tin trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật Hưng Yên
đã tận tình giảng dạy và tạo điều kiện giúp đỡ chúng em trong suốt
thời gian qua.
Cuối cùng, chúng em xin gửi lời cảm ơn tới bạn bè đã động
viên và giúp đỡ chúng em trong thời gian làm bài tập lớn.
Sinh viên
Nguyễn Thị Ly Ly
Hoàng Thị Hương
PHẦN I: MỞ ĐẦU
1. Lý do chọn đề tài
Sự phát triển không ngừng của CNTT nói chung và TMĐT nói riêng là nhân tố
chủ yếu tạo điều kiện thuận lợi cho game online phát triển
Vấn đề tài sản ảo trở nên “nóng” ở Việt Nam khoảng hơn một năm qua
cùng với trào lưu chơi trò trực tuyến (game online). Đặc biệt, trong thời gian
qua, với quá trình soạn thảo, lấy ý kiến của các ban, ngành, cơ quan chức năng
về Dự thảo Luật sửa đổi, bổ sung một số điều của Bộ luật dân sự, vấn đề “tài
sản ảo” càng trở nên thu hút sự quan tâm của cộng đồng. Các hội thảo, hội
nghị, lấy ý kiến về việc có nên công nhận “tài sản ảo” là một loại tài sản được
luật dân sự bảo hộ hay không diễn ra sôi nổi với nhiều ý kiến đóng góp trái

ta phải hiểu Quyền sở hữu là gì. Tuy nhiên, tại Điều 164 Bộ luật dân sự
2005 khái niệm quyền sở hữu cũng chỉ được dưa ra theo hướng liệt kê,
theo đó, ″Quyền sở hữu bao gồm quyền chiếm hữu, quyền sử dụng và
quyền định đoạt tài sản của chủ sở hữu theo quy định của pháp luật″. Do
đó, nếu áp dụng khái niệm này thì chúng ta lại bị rơi vào vòng luẩn quẩn
định nghĩa tài sản thông qua một khái niệm quyền sở hữu trong khi đó bản
thân khái niệm quyền sở hữu cũng chưa giải quyết được một cách triệt để,
thậm chí còn là phái sinh từ khái niệm tài sản.
2. Quan điểm thứ hai cho rằng, tài sản là của cải vật chất tồn tại dướidạng
cụ thể, được con người sử dụng và được nhận biết bằng giác quan tiếp xúc
như giường, tủ, bàn ghế, xe mô tô, tờ tiền…. Như vậy, theo quan điểm này
thì chỉ những gì thuộc về thế giới vật chất, hiện đang tồn tại và chúng ta có
thể cầm, lắm … được thì mới được coi là tài sản. Do đó, quyền tài sản
không được coi là tài sản.
3. Quan điểm thứ ba cho rằng,tài sản bao gồm động sản và bất động sản.
Đây thực chất là một cách phân loại tài sản dựa trên tính chất vật lý không
di dời được về mặt cơ học và nó cũng rơi vào vòng luẩn quẩn như quan
điểm thứ nhất khi định nghĩa tài sản thông qua khái niệm bất động sản và
động sản trong khi đó khái niệm bất động sản và động sản cũng chưa được
làm sang tỏ và thậm chí muốn hiểu thế nào là bất động sản và động sản thì
phải hiểu thế nào là động sản trước. Hơn nữa, nếu theo quan điểm này thì
quyền tài sản không biết được xếp vào bất động sản hay động sản?
4. Quan điểm thứ tư cho rằng, tài sản là những gì định giá được. Theo
chúng tôi, quan điểm trên vẫn còn những chưa hợp lý vì:
Thứ nhất, tài sản là những gì định giá được có thể hiểu là tài sản là những
gì trị giá được bằng tiền và tiền ở đây chỉ được hiểu là nội tệ vì ″ngoại tệ
không được coi là tiền, bởi lẽ ngoại tệ không bao giờ được coi là công cụ
thanh toán đa năng – một tính năng quan trọng nhất của tiền″ [1]. Như vậy,
tiền sẽ được định giá bằng gì? Và nó có được coi là tài sản không?
Thứ hai, nếu cứ những gì định giá được thì được gọi là tài sản, vậy tài sản

được tiếp cận thông qua tư duy lý luận về quyền tài sản.
Quyền tài sản được định nghĩa cụ thể tại Điều 181 Bộ luật dân sự
2005:“Quyền tài sản là quyền trị giá được bằng tiền và có thể chuyển giao
trong giao dịch dân sự, kể cả quyền sở hữu trí tuệ”. Con người không thể
thông qua các giác quan của mình để tiếp cận được với quyền tài sản nên quyền
tài sản không tạo cho mọi người khả năng tiếp cận mang tính vật thể mà cần
phải xác định loại tài sản này thông qua giá trị thể hiện bằng tiền. Nhờ thông
qua giá trị bằng tiền của quyền tài sản mà chúng ta có thể tiếp cận và tạo nên
khả năng cảm nhận đầy đủ các quyền năng của chủ sở hữu đối với tài sản ảo,
đó là quyền chiếm hữu, sử dụng và định đoạt. Điều đó cho thấy, tài sản ảo có
bản chất “rất gần” với quyền tài sản và do đó việc thừa nhận nó như một loại
tài sản cũng là hợp lý.
Về bản chất: Tài sản ảo (cung, kiếm, áo giáp ảo, tiền ảo …) chỉ là hình
ảnh thể hiện ra bên ngoài, mà bên trong chính là thông tin tồn tại dưới dạng các
đoạn mã máy tính. Các đoạn mã khác nhau tạo nên những loại tài sản ảo khác
nhau. Chính vì vậy, tài sản ảo cũng có sự thống nhất của tính chất nội tại và
hình ảnh bên ngoài như bất kỳ tài sản thông thường nào khác. Tuy nhiên, do
các đoạn mã máy tính không tồn tại độc lập hoàn toàn nên không thể thực hiện
quyền chiếm hữu như tài sản thông thường mà chỉ có thể thực hiện được quyền
này thông qua giá trị bằng tiền của tài sản ảo đó. Điều này về bản chất không
khác với quyền sở hữu trí tuệ (có tính vô hình) đã được thừa nhận là một loại
quyền tài sản. Tương tự như vậy, việc thừa nhận tài sản ảo là các đoạn mã ghi
nhận quyền của người chơi sẽ có ý nghĩa quan trọng trong việc bảo hộ và khai
thác các lợi ích của tài sản ảo, đồng thời giải quyết được nhiều vấn đề về tài
nguyên mạng đã gây tranh chấp hiện nay.
Về giá trị: Tài sản ảo có giá trị kinh tế và giá trị sử dụng vì nó đáp ứng
những nhu cầu của con người. Game online đáp ứng nhu cầu về giải trí; tên
miền cung cấp một hình thức đại diện cho doanh nghiệp, cơ quan, thương hiệu,

Trong thực tế, các giao dịch liên quan đến “tài sản ảo” được thực hiện khá phổ

vấn đề còn vướng mắc trên thực tế như sau:
+ Tạo cơ sở pháp lý vững chắc để xác định các giao dịch liên quan đến tài sản
ảo với tư cách là tài sản trong giao dịch dân sự để có thể xác lập quyền sở hữu.
+ Tạo cơ sở để giải quyết các hành vi phạm tội đối với tài sản ảo khi các vụ án
hình sự đối với hành vi trộm cắp, lừa đảo tài sản ảo ngày càng gia tăng.
Công nhận tài sản ảo là một xu hướng mới, do đó, vấn đề này cũng còn gặp
phải rất nhiều tranh cãi trên thực tế. Tuy nhiên, đây là một đòi hỏi của thực tế
cuộc sống, dù muốn hay không thì các giao dịch về tài sản ảo vẫn diễn ra. Trên
thế giới, các nước cũng chưa chính thức thừa nhận tài sản ảo trên các văn bản
pháp luật, nhưng đã có những hành vi thực tế để dần “luật hóa” tài sản ảo, đó
là: Thụy Điển chính thức tuyên bố khẳng định sự hiện diện ngoại giao của
mình trong thế giới ảo (trò chơi Second Life), Công ty truyền thông
Linchtenstein Creative Media ở Cambridge (Mỹ) thực hiện chương trình truyền
thông định kỳ phát sóng trực tuyến cho cộng đồng ảo mỗi tuần 1 giờ từ tháng
8/2006 với trên 250 lần phát sóng,…
Với những lý do đã phân tích ở trên, cùng tốc độ phát triển như vũ bão của
công nghệ thông tin hiện nay, việc thừa nhận tài sản ảo là cần thiết và phù hợp
với xu hướng phát triển của thế giới. Chính vì vậy, chúng tôi mong rằng, vấn đề
công nhận tài sản ảo sẽ được nghiên cứu, xem xét và bổ sung vào dự thảo Luật
sửa đổi, bổ sung một số điều Bộ luật dân sự 2005 sắp tới./.
2.2. Những hạn chế của tài sản ảo
Tại Thông tư liên tịch được ban hành vào tháng 6/2006, giữa Bộ Văn hóa -
Thông tin, Bộ Bưu chính Viễn thông và Bộ Công an về quản lý game online
nêu rất rõ không cho phép kinh doanh tài sản có giá trị và quy định doanh
nghiệp chỉ được kinh doanh trò chơi theo giờ, không được kinh doanh vật
phẩm do máy tính tạo ra. Do vậy, vật phẩm ảo, tài sản ảo… từ dịch vụ cung cấp
game online tạo ra thì không được phép kinh doanh.
2.2.1. Hệ lụy từ vật phẩm và tài sản ảo
Trong công văn do Phó chủ tịch Thường trực UBND TP HCM Nguyễn
Thành Tài ký gửi Thủ tướng Chính phủ, chủ yếu xoay quanh các kiến nghị về

thu hồi lại vật phẩm ảo kia, nhưng bị đại diện nhà cung cấp từ chối.
Đau lòng hơn, vì cần tiền để nâng cấp cho nhân vật trong game online bằng vật
phẩm. Tháng 4/2010, Phan Quốc Thái, 16 tuổi ngụ xã Vĩnh Hựu, Gò Công
Đông, Tiền Giang đã ra tay sát hại ông ngoại của mình để có tiền cày game nâng
thứ hạng cho nhân vật. Sau khi xuống tay hạ sát ông mình, Thái còn nhẫn tâm
đến mức cắt đầu nạn nhân để phi tang, còn thi thể thì quẳng xuống con kênh gần
nhà.
Tại Cơ quan điều tra, Thái khai rằng mình nghiện game online nặng, đã nhiều
lần trộm cắp tiền của gia đình để quẳng vào nhân vật ảo. Một sáng cuối tháng 4,
Thái xin tiền ông ngoại đi chơi game nhưng bị khước từ. Ông ngoại còn la mắng
Thái vì chuyện suốt ngày chỉ cắm mặt vào máy vi tính. Cáu giận, Thái đã dùng
dao chém chết ông mình.
Vài tháng sau vụ Phan Quốc Thái giết ông, tháng 10/2010 Hồ Vũ Nhân, ngụ tại
Giồng Trôm, Bến Tre đã ra tay hạ sát một học sinh lớp 5 để cướp đôi bông tai
vàng, mỏng tanh. Sau khi thực hiện hành vi tội ác, Nhân vùi xác nạn nhân xuống
đám ruộng bên đường. Chưa kịp tiêu xài số tài sản ít ỏi cướp được của nạn nhân,
Nhân đã bị Cơ quan Công an bắt giữ. Nhân là con nghiện game online, lâm vào
trạng thái "khát nước" mà nhân vật ảo cứ liên tục "đòi" nâng cấp, Nhân đã ra tay
giết người để chiếm đoạt tài sản.
Vậy mà, không hiểu sao một vị trí thức cũng có tên tuổi lại bỏ thời gian và công
sức ra để làm một cuộc khảo sát một nhóm người nào đấy nhằm minh chứng cho
việc, game online đem lại những tác động tích cực đối với nhiều người trong
cuộc sống. Khi giới truyền thông đang ủng hộ hết mình với những kiến nghị
quản lý game online, thì một vài công ty đang sinh lợi từ trò chơi trực tuyến lại
vin vào cái khảo sát ấy để gây sức ép với những văn bản đưa game online vào
khuôn khổ.
2.2.2. Sàn giao dịch vật phẩm game online.
Công bằng mà nhận định, không thể triệt tiêu sự hưởng thụ của một bộ phận
người thích giao lưu trong thế giới ảo hơn là những giao tiếp ngoài đời thực. Bởi
cá nhân luôn có quyền tự định đoạt phương thức thụ hưởng cuộc sống theo cách

Trên thực tế, có những giao dịch mua bán vật phẩm ảo có giá trị thấp nhất là vài
triệu cho đến hàng tỉ đồng đã được thực hiện giữa người chơi với người chơi.
Nhưng, sau khi bỏ ra hàng đống tiền để mua vật phẩm, người chơi bị đơn vị
cung cấp dịch vụ game online khóa tài khoản hoặc bị mất cắp tài khoản khiến
không thể tiếp tục "tham chiến" trong thế giới ảo là điều quá đỗi bình thường.
Trong trường hợp này, không có ai có thể đứng ra bảo vệ quyền lợi cho họ. Bởi
họ đã chủ động tham gia một giao dịch không đúng quy định, không được bảo
hộ.
Lãng phí cuộc sống thực tế trong mê trận của thế giới ảo.
Còn nhớ, vào cuối năm 2008, một quản lý của trò chơi trực tuyến từng dính phải
chuyện kiện tụng vì tự tạo ra vật phẩm để bán cho các game thủ nhằm kiếm lợi
cả trăm triệu đồng. Thời điểm ấy, dư luận cũng bàn tán xôn xao. Nhưng rốt cuộc,
đâu lại vào đấy vì luật còn thiếu những khoản quy định về tài sản ảo. Hệ lụy của
việc này là chuyện ai sai cứ sai, ai làm cứ làm, còn ai xử… thì phải chờ.
Tiếp đến, kiến nghị xác định việc mua bán vật phẩm trong game online Nhà
nước sẽ không kiểm soát được giá cả vì không có cơ sở pháp lý để kiểm tra,
thanh tra, giải quyết khiếu nại, tố cáo và xử lý các vi phạm pháp luật về giá. Bởi
giá trị của các vật phẩm là do phía đơn vị cung cấp game online quy định. Theo
Pháp lệnh về giá, thì đây chính là hình thức độc quyền về giá và vô hình trung,
họ đã vi phạm các quy định về chống độc quyền theo Luật Thương mại.
Chính từ sự rối rắm này, Nhà nước có thể mất một khoản thuế đáng kể trong việc
đánh thuế vào các giao dịch có giá trị lớn. Đó là khoản thuế giá trị gia tăng khi
các game thủ thực hiện những giao dịch mua bán vật phẩm. Ngoài ra, khoản thu
lợi từ các đơn vị cung cấp game online cho việc mua bán vật phẩm cũng không
bị đánh thuế.
Chính vì vậy UBND TP HCM kiến nghị Thủ tướng Chính phủ tiếp tục ủng hộ và
hỗ trợ UBND TP HCM trong việc kiên quyết thực hiện các biện pháp nhằm
không cho phép kinh doanh các vật phẩm ảo trong game online, trong khi đang
chờ các cơ quan chức năng khác ban hành những quy định nghiêm ngặt về hình
thức kinh doanh này.

tài sản dưới bất kì hình thức nào.
- Giới hạn 3 giờ chơi khó có hiệu quả
Một vấn đề tuy mới nhưng “cũ” về game online, cũng được quy định tại
dự thảo đó chính là người chơi chỉ được phép chơi game của một doanh nghiệp
3 giờ trong một ngày. Thật ra, quy định về giới hạn giờ chơi trước đây cũng đã
được áp dụng trong game online, thay vì 3 giờ như quy định mới này, trước đây
người chơi được chơi tới 5 giờ trong một ngày, có điều nó không hiệu quả.
Mục đích của giới hạn này để game thủ không sa đà vào game đang chơi
dẫn đến nghiện game, nhưng thực tế nó chỉ có tác dụng cho game của một nhà
phát hành. Game thủ vẫn có thể chơi game cả ngày bằng cách chơi nhiều game
của các nhà phát hành khác nhau và như thế - việc giới hạn xem như vô nghĩa.
Bên cạnh đó, nhà phát hành cũng sẽ có cách “lách luật”. Rất nhiều nhà phát
hành trước đây đã sử dụng cách thức, khi game thủ chơi gần hết thời gian giới
hạn họ thoát ra ngoài và vào game trở lại, vì vậy thời gian lại được tính từ đầu.
Việc áp dụng biện pháp này muốn hiệu quả cần phải áp dụng hình thức
quản lí người chơi bằng chứng minh thư điện tử. Bởi, khi sử dụng chứng minh
thư điện tử, hệ thống đăng nhập vào game của các nhà phát hành sẽ có sự ghi
nhận thông số người chơi, theo đó quản lí được người chơi đã chơi game bao
nhiêu thời gian và sẽ tiến hành khoá tài khoản khi người chơi đã chơi đủ thời
gian theo quy định.
Nhìn chung, hai vấn đề mới về game online được đưa ra, việc quy định
về vật phẩm ảo trong game được xem là một bước tiến mới và phù hợp trong
việc phát triển ngành game hiện nay. Khi đó, nhà phát hành game cũng sẽ “dễ
thở” hơn khi không còn bị cho là phạm luật. Tuy nhiên, việc giới hạn giờ chơi
muốn hiệu quả cần phải có một cách làm mới phù hợp hơn, trong đó cần phải
có sự phối hợp giữa các cơ quan chức năng liên quan và giữa cơ quan chức
năng với nhà phát hành game, khi đó việc quản lí người chơi game mới có thể
đi vào khuôn khổ.
Việc quy định về vật phẩm ảo trong game, được xem là một bước tiến mới và
phù hợp trong việc phát triển ngành game hiện nay. Khi đó, nhà phát hành

tố tụng hình sự TP Hà Nội định giá số “long châu cấp 12” trong trò chơi Thế
giới hoàn mỹ.
Tại Văn bản số 4805 ngày 16/10/2009 của HĐĐGTS TP Hà Nội kết luận: Đây
là loại hình tài sản mới (tài sản ảo) không có giá trị thực tế nên không xác định
được giá trị thiệt hại; các văn bản quy phạm pháp luật chưa đề cập đến vấn đề
quản lý giá của loại tài sản này.
Lời khai của bị can và phía bị hại cũng không đủ cơ sở pháp lý để làm căn cứ
để định giá tài sản.
Mặc dù vậy, Lê Quý Hải vẫn bị kết án hơn 9 tháng tù về tội “Trộm cắp tài sản”
theo khoản 1 điều 138 BLHS cộng mức bồi thường 91 triệu đồng- bằng số tiền
bị cáo thu được do bán 600 viên long châu cấp 12 đã được gia đình bị cáo tự
nguyện nộp khắc phục hậu quả trong quá trình điều tra vụ án.
2.2.6. Không phải hàng hoá- định giá thế nào?
Tại vụ án 35 “sưa tặc” xảy ra tại địa bàn Hà Nội, ngoài hình phạt chính, các bị
cáo này còn phải liên đới bồi thường dân sự cho chủ sở hữu những cây sưa bị
chặt trộm.
Và việc xác định mức bồi thường dân sự cũng làm “đau đầu” HĐXX và các
bên liên quan. Đơn cử việc bồi thường một cây sưa bị chặt, Ban quản lý di tích
đền Hai Bà Trưng (quận Hà Đông) đòi bồi thường 150 triệu đồng.
Trong khi đó, theo HĐĐGTS quận Hà Đông thì cây sưa này chỉ có giá 39 triệu
đồng.
Tương tự, cây sưa bị chặt trộm tại sân nhà K16-17 khu tập thể Bách Khoa được
HĐĐGTS TP Hà Nội xác định giá 93,3 triệu đồng nhưng đại diện Công ty
TNHH Nhà nước một thành viên Công viên Cây xanh Hà Nội lại chỉ đòi bồi
thường có 2,7 triệu đồng.
Được biết, việc định giá phải có một HĐĐGTS với thành phần từ 3-5 người
trong đó có một tư vấn viên chuyên mua bán, quản lý loại tài sản cần định giá.
Khi định giá tài sản phải dựa trên các tiêu chí chung đối với từng tài sản khác
nhau; chẳng hạn tài sản là ôtô, xe máy phải dựa trên việc đăng ký xe, thuế
trước bạ, giá thị trường… để có một mức giá tương đối sát hợp.

trường nhà đất có đóng băng thì những giao dịch địa ốc ảo vẫn rất sôi động. Bộ
Thương mại ủng hộ việc công nhận tài sản ảo không phải vì đã có vài doanh
nghiệp cung cấp game làm thế mà bởi vì thực tế cần như vậy. Quan trọng là Bộ
Thương mại cần phải đưa ra quy định phù hợp nhất cho việc mua bán tài sản
ảo".
Ông Nguyễn Thanh Hưng cho biết thêm, lý do để Bộ Thương mại bước đầu
công nhận tài sản ảo là "thế giới ảo cũng như thế giới thực, tài sản đóng vai trò
quan trọng. Nhiều giao dịch trên mạng, đặc biệt là trong các trò chơi trực
tuyến, không thể thực hiện được nếu không có tài sản. Ở nhiều nước trên thế
giới, nhiều loại tài sản ảo đã được bán ra với giá trị rất lớn trên thị trường.
Chẳng hạn như ở Mỹ, việc mua bán tài sản ảo diễn ra công khai nhưng chính
phủ nước này cũng chưa ban hành một luật nào về vấn đề này. "Điều đó cho
thấy thực tiễn đi trước cuộc sống nên cần nghiên cứu để đưa ra luật phù hợp
nhất. Chúng ta không nên quá tả hoặc quá hữu, cứ để cuộc sống phát triển rồi
nghiên cứu thấu đáo và ban hành kịp thời”.
Mặc dù phía Bộ Văn hóa Thông tin vẫn cho rằng không thể coi những đồ vật,
tiền bạc trong thế giới ảo là thật, tuy nhiên, theo ông Hưng, "việc các Bộ có
những tranh luận là điều bình thường. Tôi được biết, Bộ Văn hóa - Thông tin
đang soạn thông tư về quản lý game online một cách rất thận trọng, và Bộ
Thương mại cũng đã tham gia góp ý. Để đi đến những quyết định cuối cùng
mang tính pháp lý tất nhiên sẽ cần tiếp tục có sự nghiên cứu kỹ càng, sao cho
phù hợp với những bên liên quan hoặc cần được trình Chính phủ".
3. Đề xuất biện pháp
3.1. Chiến lược quản lý thuế đối với TMĐT

Theo kinh nghiệm của Hàn Quốc, trước tiên nội dung quản lý thuế đối
với hoạt động TMĐT cần tập trung giải quyết các vấn đề về thi hành quyền
đánh thuế theo quốc gia. Bởi vì, mỗi quốc gia đều bị giới hạn bởi biên giới và
có một hệ thống pháp luật về thuế riêng, trong khi đó, TMĐT là giao dịch trong
không gian ảo, biến cả thế giới trở thành một thị trường lớn. Chính vì vậy, việc

chống trốn thuế công nghệ cao để thực hiện điều tra thuế.

Đối với giao dịch C2C hiện nay cũng đang là vấn đề khó đối với cơ quan thuế
Hàn Quốc, bởi giá trị và số lượng giao dịch loại hình này càng ngày tăng mạnh,
nhất là những giao dịch liên quan đến trò chơi điện tử, bán hàng trên mạng,
trong khi nhiều đơn vị cung cấp dịch vụ có hệ thống máy chủ nằm ở ngoài lãnh
thổ Hàn Quốc. Đối với các máy chủ ở trong nước thì bên cạnh hệ thống tin học
tiên tiến, Hàn Quốc có thuận lợi là cơ quan thuế có chức năng điều tra, được cơ
quan lập pháp luôn ủng hộ khi cần, do đó việc kiểm tra, giám sát tương đối chặt
chẽ. Tuy nhiên, theo cơ quan thuế Hàn Quốc, nếu tập trung quản lý thuế đối với
lĩnh vực C2C thì cần đặc biệt quan tâm, tính toán đến hiệu quả công tác quản
lý, bởi chi phí bỏ ra trên mỗi đồng thuế thu được là rất cao.

3.2. Thanh tra thuế đối với TMĐT

Để nâng cao khả năng thanh tra, kiểm tra và đấu tranh với các DN
TMĐT vi phạm pháp luật, Hàn Quốc có Trung tâm chống trốn thuế công nghệ
cao thuộc Cục Thuế vùng Seoul, để điều tra các trường hợp trốn thuế đối với
hoạt động TMĐT. Trung tâm này gồm có 30 cán bộ, trong đó 15 cán bộ công
nghệ thông tin trình độ cao. Các Cục Thuế vùng còn lại có 8 cán bộ công nghệ
thông tin chuyên trách, hỗ trợ. Trung tâm chống trốn thuế công nghệ cao có
nhiệm vụ phát hiện các trường hợp trốn thuế, thu thập chứng cứ để đấu tranh
thông qua việc tìm kiếm, phát hiện các power blog thực hiện mua bán đối với
đa số các cư dân mạng trên các trang điện tử hay phát hiện các đơn vị bán các
món đồ sử dụng trong trò chơi điện tử, với giá trị từ 10 nghìn đến 10 triệu Won
(đơn vị tiền tệ của Hàn Quốc) tùy theo mức độ và tính hiếm của món đồ.

Về phương pháp điều tra, cơ quan thuế sẽ nắm bắt và thu thập từ máy chủ cơ
sở dữ liệu các giao dịch TMĐT bao gồm tất cả các dữ liệu liên quan đến hoạt
động kinh doanh như thông tin người sử dụng, thực tế mua bán sản phẩm,

chơi trực tuyến (game online) và cho rằng chúng có những đặc tính của tài sản
như: có thể chiếm hữu; là kết quả của sự đầu tư công sức, thời gian và tiền bạc;
có thể định giá bằng tiền; có thể chuyển giao. Vì vậy, cần xem TSA là một dạng
tài sản và pháp luật cần công nhận, bảo hộ quyền sở hữu TSA.
Ngược lại, bà Nguyễn Thị Thu Vân, chuyên viên Vụ Pháp Luật Dân Sự - Kinh
Tế (PLDSKT) - Bộ Tư Pháp cho rằng TSA không phải là tài sản bởi theo Điều
163 của Bộ Luật Dân Sự (BLDS) 2005, tài sản gồm vật, tiền, giấy tờ có giá,
quyền tài sản. Trong khi đó, TSA không phải là vật có thực, tiền hay tài sản có
giá, cũng không phải tài sản vô hình. Bà Vân nhấn mạnh, tài sản vô hình như
sáng chế, tên thương mại, biển hiệu, tên miền, địa chỉ email, khả năng thu hút
khách hàng v.v tồn tại trong thế giới thực, thuộc sở hữu người bán, người đưa
tài sản vào giao dịch. Còn TSA có hình ảnh nhưng không tồn tại trong thế giới
thực, và không thuộc sở hữu của người bán (game thủ). TSA cũng không phải
là quyền tài sản vì người chơi không có quyền chiếm hữu (TSA nằm ở máy chủ
của nhà cung cấp, máy chủ có thể bị hack, bị hỏng, người chơi có thể bị khóa
nick nếu vi phạm), không có quyền định đoạt (có thể bị khoá nick, tuổi thọ trò
chơi không phụ thuộc người chơi). Vậy TSA là gì? Bà Vân cho rằng, trong
quan hệ giữa nhà cung cấp với game thủ, thì đó là một loại dịch vụ. Còn khi
game thủ bán TSA là họ bán quyền sử dụng phần tính năng của trò chơi, và đố
tượng của hợp đồng mua bán tài sản ảo giữa 2 người chơi là việc chuyển giao
quyền sử dụng dịch vụ trò chơi. Tóm lại, bà Vân nhận xét khái niệm “tài sản
ảo” không cùng nội hàm với khái niệm “tài sản” trong BLDS hiện hành. Tuy
nhiên, trên thực tế đã hình thành thị trường mua bán TSA, và có ý kiến cho
rằng chúng ta cần thừa nhận điều đó. Đồng thời, cho rằng bà Vân có vẻ phụ
thuộc vào BLDS, trong khi luật thì luôn đi sau thực tế. Khái niệm TSA được
nhiều người hiểu thiên về TSA trong game, trong khi TSA còn bao gồm tên
miền, tài khoản, địa chỉ e-mail, các trang web/công cụ học tập từ xa, cơ sở dữ
liệu 11/11/2013 Tài sảnảovàphương án“không hànhđộng”
www.pcworld.com.vn/pcworld/printArticle.asp?atcl_id=5f5e5d5e5b5d58 2/3
Ông Phạm Thành Long,

sản đó. Nếu có sự bảo hộ của Nhà Nước thì một thông tư liên tịch (mà Bộ
VHTT, Bộ Công An, Bộ BCVT đang soạn) là không đủ tầm pháp lý, cũng
không đúng với Điều 56 Luật Ban Hành Các Văn Bản Quy Phạm Pháp Luật.
Muốn điều chỉnh quan hệ xã hội mới này cần phải có một nghị định.
Tuy nhiên, nếu công nhận và bảo hộ bằng luật thì sẽ mắc ở chỗ, người giao
dịch tài sản phải đủ 18 tuổi trở lên (theo BLDS), trong khi rất nhiều giao dịch
thực tế do các game thủ nhỏ tuổi thực hiện.
Bà Thơ đưa ra phương án “không hành động”. Điểm mấu chốt của phương án
là phát huy vai trò của các hiệp hội, các nhà cung cấp dịch vụ game online,
yêu cầu họ đặt ra bộ quy tắc xử sự trong game và trong việc chơi game. Nếu
không tuân thủ những quy phạm đó, người chơi sẽ bị nhà cung
cấp và người chơi khác tẩy chay. Phương án này phù hợp với quan điểm của
ông Danilo A. Leonardi (ĐH Oxford, Anh). Ông cho biết, việc giải quyết các
mối quan hệ liên quan đến TSA ở Anh thường dựa trên hợp đồng được ký kết
giữa người sử dụng và bên cung cấp dịch vụ chứ không quan tâm đến các khái
niệm và lĩnh vực mới hay cũ.
Theo bà Đỗ Thị Hương Nhu, giảng viên Học Viện Tư Pháp, đây là hướng khả
thi và việc cần làm là xây dựng các quy định pháp luật về hợp đồng thật hoàn
thiện. Ông Nguyễn Am Hiểu, đại diện Bộ Tư Pháp cũng ngả theo hướng này
và cho rằng những người sở hữu TSA nên tự bảo hộ lấy. Luật bao giờ cũng là
giải pháp cuối cùng và chỉ mang tính hỗ trợ chứ không phải là giải pháp tuyệt
đối
PHẦN III: KẾT LUẬN
Có thể thấy vấn đề tài sản ảo không chỉ là nỗi băn khoăn của game thủ
và các nhà làm game mà còn là sự trăn trở của những nhà làm luật. Đâu là
hướng ra cho vấn đề này khi các nước châu Á láng giềng như Hàn Quốc và
Trung Quốc đã và đang triển khai khá tốt chính sách quản lý về tài sản ảo.
class="bi x16 y16d w5 he"


Nhờ tải bản gốc

Tài liệu, ebook tham khảo khác

Music ♫

Copyright: Tài liệu đại học © DMCA.com Protection Status